Tôi cá là bạn đã nghe đủ nhiều những lời như “tôi không thể bỏ chồng được kể cả anh ta có cặn bã thế nào” “tôi phải cho con một gia đình hoàn chỉnh”.
Bạn thật sự cho rằng, miễn cưỡng duy trì một cuộc hôn nhân giả tạo, uất ức là đang cho con cái một gia đình hoàn chỉnh hay sao?
Có một cô gái với tên gọi trên mạng là A đã từng chia sẻ với tôi rằng cô đã từng rất hận mẹ mình, cô thậm chí đã từng t.ự t.ử không dưới 5 lần.
A là con một trong một gia đình chẳng lấy gì làm khá giả. Bố cô ngoài giờ làm công nhân ở xưởng, nếu không ra ngoài buông thả nhậu nhẹt, đi đánh bài với đám bạn ông ấy thì sẽ sẽ ở nhà trì chiết mẹ cô từ những thứ nhỏ nhặt như món thịt nấu quá nhạt, tại sao vết bia trên áo của ông chưa được giặt sạch…. Còn mẹ A là người phụ nữ ít học, phải tự lập từ sớm và chăm sóc cho các em kể từ khi bà ngoại A bỏ đi khi mẹ A mới 7 tuổi. Tiền ăn uống và chi tiêu trong gia đình hấu hết là do mẹ A lao động vất vả, làm bất kể công việc gì từ đồng áng, giúp việc đến chạy xe thuê ban đêm…những công việc nặng nhọc mà vốn dĩ chỉ dành cho đàn ông.
Một lần, chỉ vì bà quên làm cơm trưa cho ông mà khi trở về, trước mặt những người hàng xóm, ông không tiếc lời mắng chửi, ném hết đồ đạc của bà ra đường.
Khi A học lớp 10, từ trường học trở về, thấy bố cô ấy đang kéo tóc chửi rủa mẹ cô, tát mẹ cô tới tấp và đánh bà đến độ phải nhập viện vì gãy xương, dập gan. khi đó cô ấy rất sợ hãi khi không thể kéo bố cô ra khỏi mẹ cô được dù đã cố gắng hết sức. Sau đó, cô biết rằng bố cô ra ngoài ngoại tình, mẹ cô đã đến chỗ ông và người phụ nữ đó rồi suốt dọc đường trở về nhà hai người đã chửi mắng cãi vã nhau trước con mắt hiếu kỳ của rất nhiều người. A đến viện chăm mẹ, nhìn đống dây dợ truyền dịch, truyền máu, nghĩ đến không ít lần cô đã thắc mắc làm sao có thể ngủ mà vẫn mở mắt để khi bố cô say rượu trở về cô sẽ nhắc mẹ trốn đi vì chắc chắn ông sẽ tìm vợ để trì triết, hành hạ. A không thể chịu được nữa liền chộp lấy con d.ao gọt hoa quả của người giường bên chuẩn bị c.ắt cổ tay, cô ấy nói với mẹ: “Mẹ đừng nói không muốn ly hôn vì lo cho con nữa, con không cần, nếu mẹ không ly hôn, con sẽ chết ngay lập tức”. Cô vì muốn ép mẹ nên đã doạ cứa cổ tay. “Bà ấy tái mặt và hứa sẽ ly hôn, nhưng chẳng có thay đổi gì cả”.
Trong thời gian cô học cấp 3 bán trú tại trường, cô không về nhà nữa, còn bố cô khi biết chuyện cô bắt mẹ ly hôn cũng cấm bà không được lên thăm hay quan tâm con gái. A hoàn toàn tuyệt vọng về mẹ mình, mẹ thật ích kỷ, không thể rời khỏi người đàn ông kia, chứ không phải vì cô ấy.
Biết rõ chồng mình là kẻ cặn bã, con mình không hề vui vẻ hạnh phúc nhưng bạn vẫn tiếp tục duy trì hôn nhân. Thiết nghĩ chẳng qua là bạn không nỡ rời xa người đàn ông ấy, không cam tâm nhường người chồng cho kẻ thứ 3, chất lượng đời sống sinh hoạt của bạn sẽ khó khăn, sĩ diện và sợ bị đàm tiếu hoặc có thể lo sợ có con rồi nên khó lấy người khác…
Vậy nên xin bạn đừng nói không ly hôn vì con cái nữa. Khi chúng nghĩ rằng mình làm hại mẹ và là tai họa, chúng sẽ cảm thấy ghê tởm và khinh ghét chính bản thân mình. Có thể nuôi dạy một đứa trẻ hạnh phúc trong một gia đình đầy sự oán hận, uất ức hay sao ??