1. Hồi mình học cấp 3, chơi với một nhóm 4 – 5 bạn, tất cả đều là nữ. Mình vẫn luôn cảm thấy rất vui vẻ và sống rất vô tư, còn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã tìm được những người bạn tốt. Thế mà đùng một cái, một ngày mình phát hiện ra là các bạn này hùa nhau nói xấu mình rồi post lên facebook, xong tang cả lớp vào, và hạn chế mình nên mình không xem được, cho đến khi có một bạn khác trong lớp nói cho mình biết. Sau đấy mình cũng hầu như không chơi với các bạn kia nữa, rồi cả lớp kiểu nhìn mình với ảnh mắt vừa thương hại vừa ái ngại ấy. Cả năm đó mình cứ lủi thủi một mình mãi.
2. Chăc mắt chọn chỗ làm của mình có vấn đề, nên 2 – 3 lần từ lúc đi thực tập đến lúc đi làm thật đều không suôn sẻ. Nhà mình có điều kiện cũng khá nên đồ đạc mình dùng đều là đồ chính hãng, rồi mình cũng nhận việc làm thêm nữa nên chi tiêu khá là rủng rỉnh. Đến lúc đi thực tập, bị các chị cùng phòng kháo nhau là con bé này sinh viên mà người dát toàn đồ hiệu chắc là được bao nuôi, rồi việc gì khó nhằn nhất cũng vứt cho mình. Bộ phận rủ nhau đi ăn đi chơi chưa từng 1 lần mình có mặt, vì có ai bảo đâu mà biết sau này đi làm chính thức, gặp trúng quả ma cũ bắt nạt ma mới, xong một thời gian ngắn mình cũng nghỉ, tội gì phí hoài thanh xuân ở những chỗ không đáng!
3. Cái đáng sợ nhất của việc bị cô lập là những người kia sẽ cho bạn cảm giác là lỗi tại bạn, do bạn làm sai nên bạn xứng đáng bị như vậy.
4. Bị cô lập ngoài xã hội đã đáng sợ, thì bị cô lập trong gia đình nó còn đáng sơ hơn. Anh trai mình điển hình là con nhà người ta, đẹp trai, học giỏi, được lòng mọi người. Còn mình trong mắt bố mẹ và họ hàng chỉ là một “thằng ẻo lả”, học lực làng nhàng, “chả biết có làm nên tích sự gì không”.
Còn bạn thì sao? Bạn đã từng trải qua cảm giác này? Chúng mình mong được lắng nghe câu chuyện của bạn.